Kết quả nghiên cứu của Đại học Harvard: Đàn ông giỏi giao tiếp có thu nhập tăng 37% sau 5 năm
Hãy dùng thời gian và năng lượng hữu hạn để hoàn thiện và nâng cấp chính mình – con đường bạn đi sẽ ngày càng rộng mở và ngày càng sáng rõ.
Một nghiên cứu của Đại học Harvard phát hiện rằng: Những người duy trì thói quen sử dụng "ngôn ngữ mang tính xây dựng" trong thời gian dài có mức thu nhập cao, tăng hơn trung bình 37% sau 5 năm.
Thói quen ngôn ngữ của một người ẩn chứa vận may tài chính của chính họ. Có những người lúc nào cũng mang trong lòng một sự đối kháng, khi giao tiếp thì luôn có xu hướng tranh luận, phản bác người khác một cách vô thức.
Họ nghĩ rằng chỉ cần phản bác được đối phương là có thể cảm thấy hả hê trong chốc lát, nhưng không biết rằng cái giá phải trả lại rất đắt - chính là tự cắt đứt con đường phía trước, tự hủy hoại tài vận của mình.

01
Trong bộ phim truyền hình Hạnh Phúc Đến Vạn Gia , nhân vật Vương Khánh Lai là một điển hình cho kiểu người "ưa tranh cãi" – năng lực thì không bao nhiêu nhưng cái tôi lại rất lớn. Sau khi cùng vợ lên thành phố làm thuê, anh ta nhận ra con đường lập nghiệp của vợ – Hà Hạnh Phúc – thuận lợi hơn mình rất nhiều. Vì thế, anh ta thấy khó chịu trong lòng và luôn tìm cách "châm chọc" vợ bằng lời nói, nhằm hạ cô xuống.
Khi vợ báo rằng đã tìm được việc làm, anh ta mỉa mai: "Công việc có một 1500 tệ (khoảng 5 triệu đồng) thì có gì mà vui?"
Khi vợ chia sẻ định hướng nghề nghiệp, anh ta dội gáo nước lạnh: "Em nghĩ mình giỏi là chuyện của em, người khác chưa chắc nghĩ vậy đâu."
Ngay cả khi vợ vất vả mới được thăng chức và tăng lương, anh ta cũng không nói một lời chúc mừng, mà chỉ lạnh lùng buông một câu: "Dù có mặc quần áo thành phố, thì em vẫn là người nông thôn bị người ta xem thường."
Thực ra, với sự thông minh và năng động của Hà Hạnh Phúc, nếu Vương Khánh Lai chịu cùng cô phấn đấu, việc bám trụ lại thành phố chỉ là chuyện sớm muộn.
Tiếc rằng vì sĩ diện và lòng hư vinh, anh ta cứ phải đối đầu với vợ từng ngày, khiến gia đình rối ren không yên. Sau cùng, Hà Hạnh Phúc buộc phải từ bỏ sự nghiệp mà cô đã gây dựng rất vất vả, quay trở về quê sống cùng chồng.
Tâm lý học xã hội gọi hành vi hay tranh cãi của một người là "tranh luận phi lý trí". Sự lo âu và bất an bên trong khiến họ không ngừng phản bác người khác, phủ nhận lời nói của người khác. Nhưng trong quá trình ấy, họ lại rơi vào trạng thái chống đối mù quáng, dẫn đến hai hệ quả:
Thứ nhất, tự tiêu hao nội lực, lúc nào cũng dồn năng lượng vào những cuộc cãi vã vô nghĩa.
Thứ hai, mãi dậm chân tại chỗ, không thể tiếp nhận hay chọn lọc được thông tin có ích từ quá trình giao tiếp với người khác.
Sau cùng thì: Càng thích tranh cãi, cuộc sống lại càng bế tắc .
Tôi có một người hàng xóm mở tiệm quần áo, những năm đầu kinh doanh khá tốt nhờ chọn được mặt bằng đẹp. Nhưng anh ấy lại không biết cách cư xử với khách, chẳng chịu được lời góp ý nào. Khách thử đồ không thấy hợp, anh nói: "Trên đời không có quần áo xấu, chỉ có người không biết phối đồ". Khách trả giá, anh đáp: "Đồ rẻ thì làm gì có hàng tốt, làm người phải biết nhìn hàng."
Có lần, chưa để khách nói hết câu, anh đã vội vàng thể hiện sự khinh thường, khiến đối phương tức giận và cãi nhau to. Về sau, danh tiếng của cửa hàng anh ấy trên con phố ấy ngày càng tệ, buôn bán tụt dốc không phanh.
Giáo sư Tăng Sĩ Cường từng nói: "Thứ khiến bạn xa rời giàu có nhất, chính là quá ích kỷ."
Có những người, khi đối nhân xử thế, điểm xuất phát luôn chỉ là cảm xúc và lợi ích của bản thân, chẳng mảy may nghĩ đến người khác.
Cách làm đó vừa gây khó cho người khác, vừa kéo lùi chính mình – hại người mà chẳng lợi mình. Mỗi người khiến cuộc sống mình ngày càng tồi tệ, đều đang phải trả giá cho thói quen tranh cãi vô thức của chính họ.

02
Đại học Tokyo từng thực hiện một loạt thí nghiệm quan sát xã hội và phát hiện: Những người trẻ thường xuyên thất nghiệp đều có một đặc điểm chung – đó là xu hướng "tự hợp lý hóa bản thân" một cách mạnh mẽ.
Họ thường ỷ vào tài ăn nói của mình, luôn đổ hết thất bại nơi công sở cho người khác, và tuyệt nhiên không chịu đánh giá khách quan về vấn đề của chính mình. Thế nhưng cảm giác ưu việt hão huyền đó chẳng thể giúp họ giành được sự công nhận, mà ngược lại chỉ phơi bày sự nông cạn và thiếu hiểu biết.
Benjamin Franklin từng nói: "Nếu bạn cứ mãi cố chứng minh mình đúng và phản bác người khác, có thể bạn sẽ thắng vài lần, nhưng đó chỉ là những chiến thắng rỗng tuếch."
Khi một người đánh mất khả năng tự phản tỉnh trong giao tiếp, đó cũng là khởi đầu cho sự suy giảm các mối quan hệ và sự trì trệ trong sự nghiệp.
Khi đọc cuốn Đắc nhân tâm , tôi đặc biệt ấn tượng với câu chuyện của Patrick O'Haire.
O'Haire là một nhân viên bán xe tải rất có tài ăn nói. Mỗi khi gặp khách hàng nghi ngờ chất lượng xe, anh ta liền lập tức tranh luận quyết liệt để giành phần thắng. Ban đầu, mỗi lần cãi thắng khách, anh ta đều tự đắc nói: "Tôi vừa cho gã đó một bài học." Thế nhưng chẳng bao lâu, anh nhận ra: Việc thường xuyên tranh cãi với khách chỉ khiến doanh số tụt dốc không phanh. Khi thu nhập giảm nghiêm trọng và đứng trước nguy cơ bị công ty sa thải, anh cuối cùng cũng nhận ra sự sai lầm trong cách tiếp cận của mình.
Sau đó, O'Haire thay đổi hoàn toàn: Khi gặp ý kiến trái chiều, anh không còn tranh cãi mà kiên nhẫn lắng nghe nhu cầu thực sự của khách. Khi khách khen sản phẩm của đối thủ, anh đều tỏ thái độ đồng tình, công nhận quan điểm của họ. Sau khi đã gây dựng được sự tin tưởng, anh mới từ tốn giới thiệu sản phẩm của mình, để khách tự so sánh và suy nghĩ. Chính phong cách giao tiếp nhẹ nhàng này đã giúp anh dần lấy lại thiện cảm từ khách hàng. Doanh số của anh tăng vọt, và cuối cùng anh trở thành một nhân viên bán hàng hàng đầu trong ngành, được nhiều người ca ngợi.
Ham thắng lời là biểu hiện của một lối giao tiếp cấp thấp, cũng là dấu hiệu của một nhân cách chưa trưởng thành. Nhiều quan điểm trong cuộc sống không có đúng sai tuyệt đối, nhưng thái độ trong tranh luận lại có thể quyết định hướng đi của cả cuộc đời. Cứ mãi đắm chìm trong việc tranh luận hơn thua, đúng sai với người khác, chỉ khiến bạn mất hết các mối quan hệ, rơi vào cảnh không ai hỗ trợ.
Như nhà văn Lưu Chấn Vân từng nói: "Càng nghèo, con người ta càng cố giữ sĩ diện, mà càng giữ sĩ diện thì lại càng sống thấp hèn."
Một trong những dấu hiệu của sự trưởng thành chính là hiểu được rằng: tranh cãi là vô ích.
Ai được lòng người, người đó sẽ có lộc. Thay vì phá hỏng mọi mối quan hệ trong những cuộc cãi vã mù quáng, chi bằng học cách kiềm chế ham muốn phản bác, cho người khác một lối lui – cũng là giữ lại cho mình một đường lui.

03
Tác giả của cuốn "Cha giàu, cha nghèo" – Robert Kiyosaki – từng nói một câu: "Khiến bạn nghèo không phải là gia đình gốc rễ hay công việc hiện tại, mà là lối tư duy nghèo nàn đã ăn sâu trong đầu bạn."
Tất cả những lối suy nghĩ ngắn hạn, ích kỷ, và mang tính phòng thủ cao – về bản chất – đều có thể quy về "tư duy của người nghèo".
Bởi khi một người quá coi trọng cảm xúc nhất thời hay được mất nhỏ nhặt trước mắt, họ sẽ tự động đánh mất khả năng quan tâm đến lợi ích lâu dài và toàn cục.
Muốn thoát ra khỏi bế tắc hoàn toàn, trước hết chúng ta phải học cách sống theo "tư duy của người mạnh" :
Không bàn chuyện cảm xúc cá nhân, chỉ nói về giá trị thực tế; không chấp nhặt đúng sai, chỉ hướng đến hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Năm 1983, nhà văn Tào Vũ bất ngờ nhận được một bức thư do người bạn họa sĩ Hoàng Vĩnh Ngọc – nhỏ hơn ông 14 tuổi – gửi đến.
Trong thư, Hoàng Vĩnh Ngọc không ngần ngại nêu nhiều lời phê bình, cho rằng tác phẩm của Tào Vũ "đề tài không vững chắc, thiếu chặt chẽ, phân tích chưa sâu sắc". Nếu là người khác, khi bị một hậu bối phê bình gay gắt như vậy, hẳn sẽ rất tức giận. Thế nhưng Tào Vũ không những không giận, mà còn cẩn thận kẹp từng trang thư vào trong album ảnh, ngày nào cũng lấy ra đọc lại.
Lý do ông có thể điềm nhiên đón nhận bức thư đầy lời phê bình ấy, là vì chính ông cũng không hài lòng với những sáng tác của mình trong giai đoạn đó.
Shakespeare từng nói: "Kẻ ngốc tự cho mình khôn, người khôn luôn tự nhận mình chưa đủ."
Người thật sự mạnh mẽ, chưa bao giờ là người tự cao tự đại. Mà là người biết đối diện với thiếu sót của bản thân, biến mọi lời phủ định và nghi ngờ từ người khác thành động lực để vươn lên.
Huawei, trong giai đoạn đầu mở rộng thị trường Nhật Bản, từng có lần bị khách hàng từ chối đơn hàng. Lý do được đưa ra là "nhãn dán trên sản phẩm không đều", trong khi Huawei đã tuân thủ quy trình rất nghiêm ngặt.
Khi biết tin, nhiều nhân viên cảm thấy tức giận, cho rằng khách hàng chỉ đang bắt lỗi vặt.
Thế nhưng người phụ trách của Huawei lại giữ thái độ rất bình tĩnh. Ông không cãi lý, mà chỉ đề nghị được đến kho hàng của khách để tham quan. Sau khi tìm hiểu, ông nhanh chóng phát hiện ra vấn đề không phải do khách soi mói, mà do họ sử dụng máy quét mã tự động nên yêu cầu nhãn dán phải chuẩn xác tuyệt đối. Sau khi xử lý ổn thỏa, không những giữ được đơn hàng lâu dài, Huawei còn học hỏi được quy trình "nhập kho trước".
Chính nhờ sự khiêm tốn và tầm nhìn rộng lớn như vậy, Huawei mới có thể vững vàng trên con đường quốc tế hóa và trở thành tập đoàn viễn thông hàng đầu thế giới.
Nhà tâm lý học Adler từng nói: "Dưới sự dẫn dắt của một nhân cách tích cực, con người có thể khơi dậy tiềm thức sâu bên trong và phát huy năng lực đến mức tối đa."
Trong ứng xử, bao dung với người là bao dung với chính mình; giúp người là tự giúp mình. Bất kể người khác nói gì, nếu bạn vẫn giữ được chính niệm, kiên trì suy nghĩ và phản hồi mọi vấn đề theo cách tích cực – thì cũng chính là lúc cuộc đời bạn bắt đầu khởi sắc.

Nghèo đói chưa bao giờ chỉ là sự thiếu thốn về vật chất, mà là một ngõ cụt sâu xa trong tinh thần. Trong ngõ cụt đó, điều thực sự kéo một người rơi vào vực thẳm của sự nghèo khó chính là phẩm chất tiêu cực trong nhân cách và lối hành xử thiển cận.
Chỉ khi nhận rõ và chấp nhận được sự thật này, con người mới có khả năng thoát khỏi vòng luẩn quẩn tiêu cực và mở ra một khởi đầu mới cho cuộc sống.
Từ bây giờ, hãy luôn nhắc nhở bản thân: Khi giao tiếp với người khác, hãy bớt phản bác, thêm suy ngẫm; bớt tranh cãi, thêm nhường nhịn. Đừng hơn thua bằng lời nói, mà hãy thể hiện sự vượt trội qua hành động. Hãy dùng thời gian và năng lượng hữu hạn để hoàn thiện và nâng cấp chính mình – con đường bạn đi sẽ ngày càng rộng mở và ngày càng sáng rõ.