Thanh Hương: “Những lúc cô đơn nhất tôi vẫn nghĩ rằng cuộc đời vẫn đẹp sao!”
Với vai Luyến trong phim “Cuộc đời vẫn đẹp sao” của đạo diễn Danh Dũng, nữ diễn viên Thanh Hương chia sẻ nhiều bí mật chưa được bật mí khi tham gia dự án phim mới của VFC.
-Thời gian này Thanh Hương có vẻ im ắng, không xuất hiện nhiều trên truyền thông, bạn đang ở giai đoạn nghỉ ngơi hay âm thầm để chuẩn bị quay trở lại màn ảnh?
Thời gian vừa qua gần như mình ở ẩn, ngoài việc tương tác trên mạng xã hội thì hầu như không có hoạt động nghệ thuật nổi bật vì mình nhận một dự án phim mới của VFC do NSƯT Nguyễn Danh Dũng làm đạo diễn. Đây là sự trở lại của Hương với một vai diễn hoàn toàn mới mẻ so với những vai diễn trước đây mình từng thể hiện.
- Hãy nói một chút về vai diễn sắp tới của bạn?
Đây là vai nữ chính tên Luyến trong bộ phim “Cuộc đời vẫn đẹp sao” của đạo diễn Danh Dũng. Đó vừa là may mắn cho một diễn viên sau một kì nghỉ dài hơn để làm mới bản thân, nhưng cũng là một áp lực rất lớn mà trước nay mình chưa từng phải đối mặt. Bản thân là từng học võ và đóng phim hành động, sức khỏe thì cũng hay nói đùa là “mình đồng da sắt”, thế nhưng khi vào phim này, mình đã bị sụt mất 10kg. Lúc đầu, để phù hợp với nhân vật, mình dự định giảm 5kg thôi, thế nhưng sau khi quay xong thì cân nặng cứ sút dần do quá áp lực. Và vô tình, cái vẻ hốc hác bơ phờ của mình lại rất hợp với vai diễn này. Đây là một vai diễn đã lấy đi rất nhiều thứ của mình, đó là sức khỏe, áp lực tinh thần và cả cân nặng (Cười).
- Trước khi ra trường quay, bạn luyện tập cho vai diễn của mình ra sao? Bạn nghĩ thế nào về tình trạng diễn viên không thuộc lời thoại và không hiểu chính nhân vật mình đang thủ vai?
Hương thường đọc kịch bản và hình dung ra “màu sắc” của nhân vật trước khi đọc thoại. Thoại rất quan trọng nhưng không phải là tất cả trong nghề diễn, tất nhiên, nếu bạn là diễn viên, bạn thuộc thoại thì rất tốt, nhưng bạn hiểu được nhân vật và “cảm” được lời thoại của nhân vật như chính suy nghĩ của bạn về nhân vật đó thì lối diễn mới có hồn. Còn nếu chỉ thuộc thoại mà không hình dung, tạo được cá tính nhân vật thì chỉ như máy đọc thoại.
Khác với thời trước, khi công nghệ làm phim chưa phổ biến, các diễn viên yêu cầu phải thoại đúng từng câu từng chữ để khi làm hậu kì, diễn viên lồng tiếng cho khớp khẩu hình. Thế nhưng hiện nay công nghệ làm phim đã thay đổi, mọi thiết bị tối tân hơn và được thu tiếng trực tiếp mà không bị lẫn tạp âm, cách quay dựng cũng khác nên diễn viên không cần quá thuộc thoại theo kiểu học thuộc lòng, mà với Hương thì việc hiểu nhân vật và để nhân vật “sống” với câu chuyện là điều quan trọng nhất.
- Là một diễn viên có tài, có sắc, có cả võ, Thanh Hương đa nghệ và tài hoa, nhưng tôi thấy ở bạn thiếu một hào quang để duy trì nó? Bạn có công nhận điều đó không? Điều gì trong tính cách khiến bạn cảm thấy mình cần thay đổi để tỏa sáng hơn trong nghiệp diễn?
Đôi khi Hương nghĩ việc quá thận trọng và kỹ lưỡng trong ngành nghề có tính đặc thù như nghề diễn viên chưa chắc đã hay, đã đúng. Và việc chuẩn bị thật kỹ không có nghĩa là bạn sẽ trở thành ngôi sao, hay vai diễn đó sẽ giúp bạn tỏa sáng.
Thời gian đầu khi mới vào nghề, đã không ít ngày mình hoang mang với chính bản thân, lúc nào cũng tự hỏi “mình có đi đúng hướng không? Mình diễn như vậy đã đúng chưa?”. Nhưng hiện tại, sau một thời gian không quá dài nhưng cũng ngắn, đủ để mình nhìn lại hành trình mà mình đã đi, mỗi giai đoạn làm nghề đều cho mình những hồi ức rất đẹp. Nếu có điều cần phải thay đổi trong suy nghĩ thì có lẽ là nên bớt cẩn thận đi một chút, còn lại cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên thôi! (Cười)
- Bạn thấy mình đã được và mất gì khi đến với nghề diễn?
Cứ khi phim lên sóng, được khán giả nhắc đến nhân vật mà mình thủ vai, ra đường người ta nhìn mình và nhắc tên vai diễn trong phim mới là mình cảm thấy như nhận được những món quà vô giá “à thì ra họ nhớ vai diễn trong phim đó, à thì ra họ không gọi diễn viên Thanh Hương ơi mà họ gọi tên nhân vật”, đó là một diễm phúc không phải nghề nào cũng có. Mình nghĩ nếu gọi là hào quang thì hơi quá, nhưng đó thực sự là món quà quý mà nghề diễn viên đã mang lại cho mình. Đã chấp nhận dấn thân thì không màng chuyện được mất, tất nhiên với Hương thì mình thấy được nhiều hơn mất.
- Con cái vẫn đang ở tuổi cần cha mẹ chăm sóc, bạn phân bổ thời gian như thế nào với việc vừa chăm sóc con cái, vừa đóng phim?
Mình vẫn cố gắng dung hòa mọi thứ và “trộm vía” thì mọi việc vẫn ổn. Hương may mắn các con đã lớn, hiểu chuyện và sống nề nếp, có ông bà hỗ trợ nên việc đi diễn xa cũng không đáng ngại. Tuy nhiên, vì đặc thù nghề nghiệp nên nhiều khi cảm thấy cô đơn kinh khủng, nhất là những khi lễ Tết ai cũng sum vầy thì mình cùng đồng nghiệp lại đi diễn cho người ta vui, thật ra nghề nào cũng có cái ưu nhược điểm. Ở thời điểm hiện tại thì khi rời khỏi công việc là mình dành toàn bộ thời gian cho gia đình, lúc nào mình cũng sẽ ưu tiên cho các con, mọi người ít thấy Hương cafe hay đi đâu đó bởi vì lúc nào mình cũng thấy cần phải bù đắp cho gia đình khi mọi người đã vì mình mà hỗ trợ, hi sinh nhiều thứ.
- Ở tuổi 35, bạn mong ước điều gì cho mình?
Mình luôn mong muốn được bù đắp cho gia đình, cho ông bà bố mẹ bởi cuộc đời này mình đã nợ họ quá nhiều. Bản thân mình luôn ghi tạc những hi sinh thầm lặng của người thân và luôn đền đáp bằng mọi cách, dù biết không bao giờ là đủ. Mình chỉ mong được khỏe mạnh và giữ mãi được ngọn lửa nghề, giữ được cái duyên với nghiệp diễn, để có thể dành được những điều tốt đẹp nhất đến với những người thân yêu của mình.